Lyrics

Bài nhạc này tôi xin gửi tặng, những tháng năm vất vả mệt nhoài
Vài đồng lương không đủ trang trải, dù tấm thân này đã mệt rồi
Đồng hành cùng những gói mì tôm, dù chúng không phải là tri kỷ
Và cuộc sống ngoài tiếng guitar thì cũng chẳng có gì thi vị
Tâm hồn không được nuôi dưỡng vì buồn này xong buồn chuyện khác
Cuộc đời mình là nhân vật chính nhưng khổ nổi trong một cuốn truyện nát
Cuộc đời người khi mở sang trang là cả bầu trời cơ hội
Còn trang sách của cuộc đời mình bị lũ mọt đen kéo nhau nghiền nát
Vấn đề là không có tiền, để tái bản quyển sách cuộc đời mình
Khi vấp phải những khó khăn, từ miệng thiên hạ tôi đã thuộc lời bình
Và tôi ước- cuộc đời – chỉ 3 trang sách mà thôi
Trang bìa đầu, trang bìa cuối và lời cảm ơn nhân vật chính là tôi
Nhưng mà không thể buông xuôi, tất cả mọi chuyện trên đời
Dù có lúc lắm gian nan, oán than không nói nên lời
Ta biết ta không được chọn thiên đàng hay là bị đày vào địa ngục
Nhưng phải sống, phải cố gắng, phải thành công trên con đường nghệ thuật
Hook:
Dẫu biết trước mặt là phong ba, nhưng xuyên qua nó sẽ là cầu vồng
Là bình yên, là hạnh phúc, cuộc đời đen sẽ hóa màu hồng
Vì tương lai có vương màu nắng, nên mình phải đi theo hướng mặt trời
Đôi lúc chói mắt, mất định hướng, mình cứ đi, còn đời mặc kệ đời
Dẫu biết trước mặt là phong ba, nhưng xuyên qua nó sẽ là cầu vồng
Là bình yên, là hạnh phúc, cuộc đời đen sẽ hóa màu hồng
Vì đam mê có vương màu nắng, nên mình đi phải theo hướng mặt trời
Đôi lúc chói mắt, mất định hướng, mình cứ đi, còn đời mặc kệ đời
Ta không biết là ngày tạo hóa không cho ta sống đó là khi nào?
Ta không biết là ngày sang trang của cuộc đời ta đó là khi nào?
Ta không biết ngày ta biết ta không còn biết đó là khi nào?
Nhưng mà ta biết ngày ta bỏ cuộc, đó là KHÔNG KHI NÀO!
Vì cuộc đời này lắm bão giông, nên bản thân phải là con thuyền lớn
Ý chí ta làm thuyền trưởng chứ không cho ai có được quyền hơn
Không như cánh diều phất phơ trước gió cũng không vất vưởng như tờ truyền đơn
Bản thân này có thể nhỏ bé nhưng bản lĩnh phải làm nên chuyện lớn.
Không một ai có thể, sống hộ ta một ngày nào.
Kẻ ghét ta phải mỏi cổ, vì ta mỗi ngày một bay cao
Vì khi chúng chỉ là ngọn cỏ, mình đã là một cây cao
Bởi vậy ngày hôm nay ta phải cố gắng - không để lãng phí mất một giây nào
Dặn dò bản thân phải biết buông bỏ, hết tất cả âu lo
Để nhẹ cánh mà bay xa, chứ không trườn bò như một chú sâu đo
Để ta không có gì nuối tiếc, khi một ngày ta thành hoa cỏ
Cũng phải để lại hương thơm cho đời, giống như nhành hoa đỏ.
Dẫu biết trước mặt là phong ba, nhưng xuyên qua nó sẽ là cầu vồng
Là bình yên, là hạnh phúc, cuộc đời đen sẽ hóa màu hồng
Vì tương lai có vương màu nắng, nên mình phải đi theo hướng mặt trời
Đôi lúc chói mắt, mất định hướng, mình cứ đi, còn đời mặc kệ đời
Dẫu biết trước mặt là phong ba, nhưng xuyên qua nó sẽ là cầu vồng
Là bình yên, là hạnh phúc, cuộc đời đen sẽ hóa màu hồng
Vì đam mê có vương màu nắng, nên mình đi phải theo hướng mặt trời
Đôi lúc chói mắt, mất định hướng, mình cứ đi, còn đời mặc kệ đời
Written by: Nguyễn Phước Lợi
instagramSharePathic_arrow_out